Đơn vị hỗ trợ
Thống kê truy cập
Tổng truy cập 7.321.992
Truy cập hiện tại 156 khách
Không đánh đồng người hy sinh vì cách mạng với người phản bội Tổ quốc
Ngày cập nhật 03/12/2024

Thời gian qua, trên mạng xã hội xuất hiện ý kiến của một số người tự xưng là “yêu nước”, là “dân chủ” kêu gọi cần phải “đối xử công bằng” với “những người lính Việt Nam Cộng hòa”. Họ cho rằng, những người “lính Việt Nam Cộng hòa” cũng “có công bảo vệ Tổ quốc”, vì thế cần phải “tôn vinh”.

Có lẽ họ không biết hoặc cố tình không biết rằng, chính thể “Việt Nam Cộng hòa” năm 1955 mới ra đời và ra đời một cách bất hợp pháp trên nửa lãnh thổ phía Nam của Việt Nam như một “sáng tạo” thuần túy của người Mỹ nhằm theo đuổi các mục tiêu phản ánh lợi ích riêng của họ (thị trường Đông Nam Á, gia tăng ảnh hưởng ở vị trí chiến lược, ngăn chặn làn sóng xã hội chủ nghĩa…).

Trong khi đó, Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (nay là Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam) được thành lập một cách chính danh trên toàn lãnh thổ Việt Nam vào năm 1945 sau cuộc Cách mạng tháng Tám của muôn triệu con dân đất Việt trước khi bất kỳ một lực lượng quân Đồng minh nào vào giải giáp quân Nhật. Ngay trong năm 1946, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã tiến hành tổng tuyển cử bầu Quốc hội theo chế độ phổ thông đầu phiếu trên toàn quốc với sự tham gia của đông đảo đồng bào và đã có bản Hiến pháp đầu tiên được thông qua - hai sự kiện này đặt cơ sở pháp lý vững chắc cho Nhà nước dân chủ mới khai sinh.

Không những vậy, sau năm 1954, Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, dù đang trên thế thắng về mặt quân sự (với trận Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu) vẫn chấp nhận một cuộc tổng tuyển cử sòng phẳng trên tinh thần hòa hợp để thống nhất đất nước đang tạm thời bị chia cắt. Tuy nhiên, cả phía Mỹ và cái gọi là “Việt Nam Cộng hòa” đều kiên quyết từ chối thiện chí đó. Theo Hiệp định Giơnevơ, Việt Nam chỉ tạm thời bị chia cắt làm 2 miền, giới tuyến quân sự chỉ là tạm thời và không phải là biên giới quốc gia. Theo Hiệp định này, hai bên sẽ tiến hành hiệp thương để thống nhất đất nước trong năm 1956. Tuy nhiên, Ngô Đình Diệm do Mỹ “tìm thấy” và đưa về Việt Nam làm “Thủ tướng” của chính phủ bù nhìn Bảo Đại đã tuyên bố “không có tổng tuyển cử gì hết”, trắng trợn vi phạm Hiệp định Giơnevơ và đi ngược lại nguyện vọng thống nhất của dân tộc.

Thời đó, người Mỹ và phe cánh của ông Diệm lo sợ uy tín to lớn của Chủ tịch Hồ Chí Minh, Mặt trận Việt Minh và Đảng Lao động Việt Nam và tin rằng, nếu tiến hành bầu cử tự do, Đảng của Chủ tịch Hồ Chí Minh sẽ giành được đa số số phiếu ủng hộ. Do vậy, Ngô Đình Diệm với sự giúp đỡ của người Mỹ đã phải sử dụng nhiều “mưu hèn kế bẩn” để củng cố quyền lực của mình (với tư cách là Thủ tướng), rồi gian lận trong cuộc “trưng cầu dân ý” để hạ bệ luôn “Quốc trưởng Bảo Đại”, dựng lên “Việt Nam Cộng hòa” do Ngô Đình Diệm làm Quốc trưởng và sau đó là Tổng thống. Tiếp đó, Ngô Đình Diệm áp dụng nhiều chiêu thức man rợ để tàn sát những người kháng chiến cũ và những người yêu nước chân chính, khủng bố tinh thần của nhân dân, củng cố chính quyền phản động của mình, công khai phá hoại Hiệp định Giơnevơ, mưu đồ chia cắt lâu dài đất nước.

Chính thể “Việt Nam Cộng hòa” là phi pháp, nên các công cụ bạo lực của nó (quân đội, cảnh sát) cũng chỉ là lực lượng phản dân, hại nước, đang tâm làm tay sai cho các thế lực ngoại bang. “Quân lực Việt Nam Cộng hòa” là tên gọi của quân đội chính thể “Việt Nam Cộng hòa” thường khoe là “chiến đấu cho tự do”, thế nhưng thực chất là họ đã sát cánh và tiếp tay cho “ông chủ” của mình là quân viễn chinh Mỹ - những kẻ đã phạm nhiều tội ác phi nhân tính như hãm hiếp phụ nữ Việt Nam, thảm sát dân thường (tiêu biểu có trường hợp Mỹ Lai), sử dụng chất độc da cam, sử dụng bom napan và các loại bom chùm có sức sát thương tàn bạo…

Với bản chất đánh thuê (và cả chết thuê nữa), “Quân lực Việt Nam cộng hòa” hoàn toàn phụ thuộc vào Mỹ, thiếu lý tưởng, không thể đại diện cho dân tộc Việt Nam và cũng không thể kế thừa truyền thống quân sự của dân tộc. Đến khi Mỹ rút viện trợ và ngưng yểm trợ thì quân đội này (cùng với chính thể “Việt Nam Cộng hòa”) đã suy sụp nhanh chóng, không còn biết “đánh đấm gì nữa”.

“Quân lực Việt Nam Cộng hòa” là đội quân người Việt mang dòng máu Việt nhưng phục vụ cho chế độ tay sai, sống trong môi trường tha hóa và thiếu chính danh của “Việt Nam Cộng hòa”, đã lầm đường lạc lối, đã bị lừa dối, bị ép buộc hoặc đơn giản là hành động chỉ vì miếng cơm, manh áo. Điều này khác biệt với Quân đội nhân dân Việt Nam, đội quân vì nhân dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu.

Với quan điểm nhân đạo và hòa bình, Đảng, Nhà nước và Quân đội ta đã có những chính sách tri ân đối với thương binh, liệt sĩ và người có công, chăm sóc gia đình binh sĩ bị tử nạn, đối xử nhân đạo với tù hàng binh, thương xót những người lính Pháp, lính Mỹ và những người nước ngoài đã tử vong trên đất Việt Nam. Thế nhưng không thể đánh đồng người hy sinh, cống hiến vì cách mạng với người phản bội Tổ quốc./.

Theo nangthangba.thuathienhue.gov.vn

Các tin khác
Xem tin theo ngày